Mở bài 1: Đất Nước – hai tiếng thiêng liêng ấy vang lên tự sâu thẳm tâm hồn ta vừa cao cả, trang trọng, vừa xiết bao bình dị, gần gũi. Hình tượng Đất nước đã khơi nguồn cho biết bao hồn thơ cất cánh. Văn học kháng chiến 1945 – 1975, trong mạch chảy ngầm dạt dào, mãnh liệt của cuộc sống không chỉ bắt được những âm vang náo nức cùa thời đại mà còn khắc tạc nên tượng đài nghệ thuật Đất nước thật nên thơ, cao đẹp. Từ khói lửa Bình Trị Thiên những năm đánh Mỹ, Đất Nước của Nguyễn Khoa Điềm như bản giao hưởng trầm hùng đã bay lên với bao yêu thương cháy bỏng, ngân nga mãi cùng tháng năm.
Mở bài 2: Trong thơ ca và nghệ thuật, đề tài Đất Nước là đề tài quen thuộc mà đặc biệt quen thuộc trong thời kì kháng chiến cứu quốc của dân tộc. Đất nước cũng từ đó mà có nhiều hình hài, được tạc tô thành nhiều vẻ đẹp khác nhau từ nhiều góc nhìn khác nhau. Đọc thơ Tố Hữu ta thấy Đất Nước có trong bóng dáng người anh hùng, người mẹ, còn Chế Lan Viên "tìm hình của nước" trong vị cha già Hồ Chí Minh. Còn với Nguyễn Khoa Điềm, ông lại đi tìm vẻ đẹp trong chiều sâu văn hóa, trong phong tục của con người Việt Nam ta, mà đặc biệt là tư tưởng mang dấu ấu "Đất Nước của nhân dân".
Mở bài 2: Trong thơ ca và nghệ thuật, đề tài Đất Nước là đề tài quen thuộc mà đặc biệt quen thuộc trong thời kì kháng chiến cứu quốc của dân tộc. Đất nước cũng từ đó mà có nhiều hình hài, được tạc tô thành nhiều vẻ đẹp khác nhau từ nhiều góc nhìn khác nhau. Đọc thơ Tố Hữu ta thấy Đất Nước có trong bóng dáng người anh hùng, người mẹ, còn Chế Lan Viên "tìm hình của nước" trong vị cha già Hồ Chí Minh. Còn với Nguyễn Khoa Điềm, ông lại đi tìm vẻ đẹp trong chiều sâu văn hóa, trong phong tục của con người Việt Nam ta, mà đặc biệt là tư tưởng mang dấu ấu "Đất Nước của nhân dân".